Bức thư khác cho các thầy giáo

Sau khi tôi đăng “Bức thư cho thầy giáo” trên blog của tôi, tôi đã nhận được nhiều emails về vấn đề là thầy giáo trong tình huống khó khăn. Tôi đã đọc tất cả các thư và trả lời riêng từng người. Là thầy giáo, tôi hiểu cảm giác của họ cũng như những khó khăn của họ, cho nên tôi viết blog này để diễn đạt cảm giác cá nhân của tôi nữa.

Các bạn thân mến,

Không ai nói là thầy giáo là dễ dàng. Sẽ có lúc mà một số người trong chúng ta cảm thấy rằng việc dạy học chả làm được gì cho học sinh của chúng ta và cho chúng ta. Bất kể nơi chúng ta sống, và chúng ta dạy trường nào, nó vẫn luôn là việc làm đòi hỏi cao. Chúng ta nghĩ về việc dạy của mình cả ngày và mọi ngày vì chúng ta chăm nom cho học sinh của chúng ta. CHĂM NOM là tính cách của mọi thầy giáo, và đó là lí do tại sao chúng ta LÀ THẦY GIÁO.

Có nhiều thứ mà thầy giáo làm nhiều hơn là chỉ dạy, nhưng ít người chú ý. Có việc lập kế hoạch bài học cho từng lớp và nỗ lực cho điểm các bài làm của học sinh. Có thời gian để dành ra với học sinh những người cần sự giúp đỡ của chúng ta. Có những bài thi và bài kiểm tra cần kiểm điểm lại cũng như các báo cáo cần được viết ra cho hiệu trưởng hay chủ nhiệm khoa ở đại học. Là thầy giáo, chúng ta không chỉ truyền thụ tri thức mà còn hình thành nên tính cách của họ. Chúng ta hướng dẫn họ về trung thực, liêm chính, dũng cảm, đạo đức và cảm thông. Tất cả những điều này đều yêu cầu nỗ lực, thời gian và nhiều chăm nom. Nhưng bên cạnh việc làm khó khăn để cân bằng giữa sống và làm việc, và giữa lương và chuẩn sống, có khía cạnh xúc cảm khác về KHÔNG được đánh giá cao.

Đôi khi tất cả chúng ta đều bị mệt mỏi vì những sức ép này, nhưng chúng ta tự nhủ mình rằng điều đó có thể tới và đi. Nhưng đôi khi sức ép này duy trì thời gian lâu hơn, và chúng ta bắt đầu tự hỏi mình: “Có đáng tiếp tục làm việc này không? Có lúc chúng ta không muốn dạy hay không có năng lượng để duy trì việc làm này. Chúng ta tự nhủ mình rằng chúng ta đã từng làm điều này đủ lâu rồi, và chúng ta cần dừng lại. Nhưng bằng cách nào đó chúng ta vẫn tiếp tục vì chúng ta CHĂM NOM. Chúng ta chăm nom cho học sinh của chúng ta, và chúng ta chăm nom về tương lai của đất nước chúng ta. Cho dù thân thể vật lí của chúng ta có bị kiệt sức, linh hồn chúng ta vẫn đẩy chúng ta đi tiếp. Chúng ta muốn thấy học sinh của chúng ta thành công. Chúng ta muốn thấy những nụ cười của mọi cháu bé trong lớp mẫu giáo. Chúng ta muốn nghe tiếng “Con cám ơn thầy” từ các học sinh tiểu học của mình. Chúng ta muốn chia sẻ hạnh phúc của học sinh trung học khi họ tuyên bố: “Em đã đỗ kì thi.” Và chúng ta muốn cảm thấy vui mừng của sinh viên đại học khi họ tốt nghiệp. Vâng, đó là điều duy nhất mà chúng ta, các thầy giáo được thưởng. Nhưng điều đó là VÔ GIÁ.

English version

Tác phẩm, tác giả, nguồn

  • Tác phẩm: Lời khuyên về giảng dạy dành cho giáo viên
  • Nguồn: Blog của giáo sư John Vu, Carnegie Mellon University.
  • Wiki hóa: https://kipkis.com